""

ĐAM MỸ TƯ PHÀM

Share:
Review tứ phàm – Một trăm khu vực lệch kê thế nào cho bằng

Tư phàm là lần lắp thêm hai ta hiểu truyện của Công Tử Hoan Hỉ. Tính từ lúc lần trước tiên đọc Diễm quỷ – đã thật lâu không dám động tới người sáng tác này, sắp bỏ vào blacklist luôn rồi. Vắt mà cũng chẳng rõ tại sao, một tối tháng Ba, lại lần giở từng trang, từng trang tư phàm.

Bạn đang đọc: Đam mỹ tư phàm


Ta tất cả chút sợ hãi Công Tử Hoan Hỉ.

Thực ra ta chưa phải là tín đồ sợ ngược, thậm chí là không ngược ko vui. Nhưng kiểu ngược của Công Tử bế tắc quá, thuyệt vọng đến nỗi ta chẳng còn trông đợi HE gì nữa.

Văn Thư là 1 phàm nhân. Một thời gian trước thôn làng chạm mặt tai họa, cậu bé bỏng sáu tuổi được Lão Thiên Quân luôn tiện tay mang về thiên cung, cởi vứt phàm cốt, biến chuyển thiên nô, trường sinh bất lão. Nhưng cái gọi là trường sinh bất lão, chẳng qua cũng chỉ là đời đời kiếp kiếp trói buộc trong tứ bức tường thiên cung, trải qua tháng năm đằng đẵng.

Một ánh nhìn, một chiếc ôm đêm say, để cho Văn Thư nếm trải ấm cúng chưa bao giờ có được, cũng từ bỏ đó lâm vào hoàn cảnh tương tứ chìm nổi nghìn năm.

Không phải có, không còn thảy các không nên.

Là góc nhìn rơi xuống vạt áo tím bao la sương sương đó, hay như là 1 lời “cùng với ta” tối say thăm thẳm năm kia, gai tơ hồng không đủ can đảm buộc, trái tim người vốn chẳng bắt buộc trao, hết thảy đa số sai rồi. Giao đến hắn một khối tình đê mê làm đưa ra để đối mang tan xương nát thịt.

Hắn là thần tiên cao cao tại thượng, là người sở hữu Thiên Sùng cung, là fan hai vị hoàng thái tử thiên tộc nên cung kính hotline một tiếng tiểu thúc, là kẻ Thiên Đế cũng buộc phải kính trọng đôi phần. Tóc bạc đãi áo tím, phong thái bạn trời, sinh ra đã thờ ơ cao ngạo. Một kẻ mắt cao quá đầu, một người như sâu bọ bên dưới đất, nhìn nhiều hơn một chiếc cũng sợ không sạch mắt tiên nhân.

Có thể phát sinh sự gì? hoàn toàn có thể có kết viên gì, ngoài quan hệ tiểu nhân – nhà tử?

Y chẳng bao giờ gọi hắn bằng một tên tuổi nào khác quanh đó “Chủ tử”, hắn chẳng bao giờ kêu y bằng cách gọi như thế nào khác bên cạnh “Phàm nhân.”

Mà thương hiệu phàm nhân nho nhỏ, trong cả trăm nghìn năm, rũ ống tay áo đứng hầu. Nhu thuận, biết điều, yên yên, tương tự sẽ vĩnh viễn cho đến lúc tro tan khói tản.

Chỉ có một lần duy nhất, y cả gan sở hữu sợi tơ hồng kia, buộc vào ngón út fan y thương. Một lần đó đã hao hết dũng khí một đời y có. Tá hỏa lại ngóng mong, thảy tránh việc hi vọng, tuy thế lại vẫn trót mang mong muốn lầm người.

Cuối cùng, một miếng chân trung ương chỉ trở thành trò hề cho tất cả những người dẫm nát. Đũa mốc chòi mâm son, đến mức chút tự tôn cuối cùng, hắn cũng không làm cho tên phàm nhân kia giữ lại.

Xem thêm: Top 7 Phần Mềm Thu Nhỏ Kích Thước Ảnh, Chỉnh Kích Cỡ Ảnh Trên Máy Tính Tốt Nhất

Văn Thư dancing xuống Luân Hồi là kết viên tất yếu. Giữa hắn cùng y lúc bấy giờ, làm gì còn lối thoát hiểm nào nữa đâu? cơ mà cũng chẳng đề xuất đợi đến bước đường cùng, ngay từ lúc bắt đầu câu chuyện, hai kẻ ấy đã trở nên dồn vào vị nắm một trăm nơi lệch kê làm sao cho bằng, sao hoàn toàn có thể có tuyến đường nào khác?

Nên là, xong xuôi đi thôi.

Từ đầu mang lại cuối truyện, đọc nơi nào cũng thấy lòng đau nhói. Ai đó đã từng trải sang 1 mối tình đối kháng phương câm lặng, bắt đầu thấy nhị chữ “không xứng” chua chát biết nhường nào.

Cũng chưa hẳn là tra công luôn tiện thụ. Tuy thế ta thấy BE new là phương pháp giải thoát tốt nhất cho Văn Thư. Vì chưng dù trong tương lai Úc Dương tất cả thay trung tâm đổi tính, gồm trở phải dịu dàng, bớt kiêu ngạo bớt vị kỉ sút coi thường fan khác, thì Văn Thư vẫn tiếp tục mãi mãi tại một vị trí thấp hơn, mãi mãi không lúc nào ngang hàng được.

Tội tình gì đề nghị thế. Đã bị tiêu diệt tâm một lần, thì đừng nhặt lại nó lần thứ hai.

Trước đây đọc Mục Nhiên, cũng thấy em thụ trong các số ấy vì yêu nhưng đánh mất cả oai nghiêm của mình. Vì yêu một người cao cấp thiết với, mà bản thân trở phải hèn mọn xứng đáng khinh. Tội gì cần thế? cần yếu yêu một người thông thường hay sao? Cứ gì cứ độc nhất vô nhị nhất buộc phải là luyến ái, khi trên đời này vốn có nhiều thứ cảm tình cũng sâu nặng nề đâu nhát gì tình yêu? Tình thân, tưởng niệm, hoặc là tín ngưỡng, gì cũng được, lý do cứ đề nghị cố chấp yêu?

Ta thiếu hiểu biết nhiều được.

Yêu, có lẽ nên làm cho những người ta giỏi đẹp hơn, chứ không cần phải khiến ta biến thành đớn nhát bạt nhược.

Nên ta new thấy Văn Thư đáng thương, thấy Úc Dương xứng đáng giận, tuy thế cũng chẳng đồng tình với ngẫu nhiên ai trong các họ.

Dù rằng tứ phàm lời văn đẹp lắm, như lúc nào thì cũng chìm trong biển sương, lãng đãng nhưng thanh thoát. Đỡ hơn những hồi gọi Diễm quỷ, trước ta vẫn đọc trù trừ bao nhiêu cỗ huyền huyễn tu tiên, cầm cố mà vẫn không sao cảm được văn phong Diễm quỷ.

*

Tư phàm dễ đọc, nên thơ, lời văn đẹp mang lại nao lòng. Lại ngắn, phát âm có một buổi đêm là hết. Nhưng chắn chắn chẳng khi nào ta gọi lại nữa đâu.

Vì ta còn ao ước tin vào phần đa điều xuất sắc đẹp. Ta phù hợp những các bạn thụ cứng cỏi rộng người, mỉm cười một tiếng quên hết khúc mắc xưa, phóng khoáng lại nhây nhây hơn những các bạn cứ yên như hột thóc, suy nghĩ quá nhiều khiếp sợ quá nhiều. Ta ham mê những chúng ta công đáng để yêu, trẻ trung và tràn trề sức khỏe lại bền chí với cảm tình của mình, rộng những chúng ta công cứ không còn lần này đến lần khác tổn yêu đương thụ, dù vô tình tốt hữu ý. Ta thích, một mẩu truyện thiên tác bỏ ra hòa, xứng lứa đẹp nhất đôi, chứ chẳng cần bé bỏng thụ gồm một dàn harem hậu thuẫn.

Bài viết liên quan