""

ZIKKA

Share:
truyện ngắn Truyện tốt vợ tôi - Một cô bé không còn trinh truyện nước ngoài Truyện ngắn việt nam truyện cảm xúc

Bạn đang đọc: Zikka

*
pdf

khóc giữa dùng gòn: phần 2 - nxb hồng Đức


*
pdf

yêu thương đi rồi khóc: phần 1 - nxb văn học


Xem thêm: Kamen Rider Decade Tập 26 Vietsub, Kamen Rider Decade

*
pdf

ai đang mang giầy cao gót mang lại em: phần 1 - nxb văn học tập


Nội dung

vk tôi - Một cô nàng không còn trinhHà nội mùa này vắng phần đông cơn mưa..~..- chúng mình tình dục đi e. A hứa, nhẹ thôi. – lời nói dê bệ đầy lắng đọng của tôi.-…- E sợ hãi à? k đau đâu mà e. NhéE vẫn im thinh, ko nói gì.Cơ thể e cũng hoàn toàn lặng thinh lúc tôi tháo dỡ đến cái quần lót của e. Trong đầu tôigiờ phút kia chỉ là sự việc vui sướng, ham mong muốn sắp được vừa lòng 1 khung hình trắng nõnvà trinh tiết quả thật tôi từng hi vọng.- A làm cho thật à? – E hỏi dường như ngượng ngùng.- Ừ e. Vơi thôi cơ mà cưng. A sẽ khiến cho cưng thích.-…Tôi thiếu hiểu biết nhiều sự lạng lẽ của e. Trước, tôi từng phá trinh 1 cô gái. Lúc tôi đòiquan hệ, cô ấy mồ hôi đầm đìa, liên mồm nói rằng hại đau. Tuy thế em..! Nhưnggiây phút ấy tôi yêu e, hồ hết thứ thuộc về e, bao gồm cả sự túng thiếu hiểm..đáng lẽ ra không nêncó.Tôi bắt đầu.Sâu rộng 1 tí nữa.1 lúc.Ôi, cô gái tôi yêu thương đâu còn trinh. Ôi, tôi vẫn nghĩ e sợ hãi đau. Ôi, tôi là 1 trong những thằngngu. Tôi nhìn em trong sự thù hận và đôi mắt muốn giết e.- Anh…- Đôi mắt e mều máo nhìn tôi, 2 bàn tay búp măng của e cố gắng chặt lấychăn.- bà mẹ kiếp! con đĩ ! – không kìm được giận dữ tôi chửi em.Em nhắm đôi mắt lại, nhíu mi nhăn nhó.Tôi vẫn làm. Tôi làm mạnh dạn hơn. Trong khi tôi đã dồn không còn bao nổi nóng về việce mất trih lên khung hình em. Tôi phẫn nộ vì để mất trinh tiết người mình yêu chothằng khác. Tôi là 1 thằng đàn ông ích kỉ !*Tôi cùng Phương thân quen nhau vẻn vẹn 1 tháng. Tối hôm đấy tôi dẫn em về nhà, ko kìm lấy được lòng tôi đang bế em lên giường.Sau tối đó, nhiều lần tôi đang tự yên ủi mình bởi việc chuyển đổi suy nghĩ về về 2 từ “trinh – ngày tiết “. Tôi tự nghĩ, hiện giờ trinh tiết của một con đàn bà ko quan trọngbằng trinh phẩm của nó. Nó yêu ai thành tâm thì có thể quan hệ, hoàn toàn có thể trao gởi cáinó điện thoại tư vấn là trinh ngày tiết đó cho người ta, tôi tránh việc đau đầu vô số vì mọi conđàn bà bình thường đó, tôi không nên tỏ ra khinh bỉ dòng loại tín đồ đáng bị khinh bỉnhư thế, tôi không nên người ta gọi con bầy bà sẽ là .. Con đĩ!Sau tối đó, thái độ của em đối vs tôi cũng khác.E yên ổn đi, đôi mắt biết cười cùng đôi môi không khi nào ngừng nghỉ đang không còn.Tôi đoán em tự ái về lời nói của tôi. Tôi ôm em vỗ về, xoa đầu em đầy an ủi.Nhưng tận trong lòng lòng tôi, tôi cũng có lưu ý đến khác về em. Đĩ thì không hẳn,nhưng không phải là 1 thiếu nữ trinh ngày tiết như tôi từng kiếm tìm kiếm.Liệu tôi sẽ nên tạm dừng hay liên tục tìm kiếm ?Câu hỏi đó luôn luôn dày vò tôi từ trong giấc ngủ.Tôi yêu thương em. Phải, tôi đã từng rất yêu em. Tôi yêu hai con mắt trong lộng lẫy của em.Ánh lên nhìn tôi như thèm khát, như ao ước, như ao ước với rước 1 ngôi sao. Tôi yêulàn tóc mềm mượt của em, nó làm cho tôi hạnh phúc mỗi khi vuốt dịu lên làn tóc ấy.Tôi yêu hai tay búp măng của em luôn luôn vuốt má tôi. Tôi yêu phần đa thứ ở trong về conngười của em.Nhưng liệu bao gồm phải, tình yêu đó chưa đủ to để quá qua ngưỡng của của 2 tự “trih– tiết“ ??? Liệu tất cả phải tôi yêu mẫu ********** mờ ảo kia hơn 1 thiếu nữ ???*2 mon sau đó, tôi cùng em vẫn yêu thương nhau.Tưởng chừng giữa shop chúng tôi đã xóa tung mọi khoảng tầm cách. 2 tháng hạnh phúc nhấtđời tôi.Đã bao giờ bạn từng yêu thương 1 cô gái có hai con mắt to, long lanh, đen láy tuy thế lại trongxanh – 1 màu xanh của trời, của gió, của hồn nhiên chưa? Đã bao giờ trong giấcmơ các bạn từng yêu 1 cô gái có làn da ngăm đen, song má bầu bĩnh cùng đôi môi chu lênthật dễ thương chưa?Chưa đâu. Bởi vì cô ấy chỉ có 1 thôi. Cùng cô ấy là của mình rồi.2 tháng công ty chúng tôi vui đùa mặt nhau.1 cảm xúc bình yên như thế!Và cứ phần đông đều, một tuần 2 lần, 2 tháng 16 lần, tối thứ 7 và nhà nhật, shop chúng tôi là củanhau, cả đêm.Hạnh phúc nối hạnh phúc. Tình yêu của tôi thật tuyệt.*Được ngay gần 4 tháng, buổi tối thứ 7, cô ấy cụ 1 tờ giấy xét nghiệm đưa mang đến tôi xem.“Kết quả: viêm âm đạo.Nguyên nhân: dục tình mạnh, thô bạo, viêm nhiễm, không có những biện phápphòng tránh hợp lý.”- chưng sĩ cũng bảo thêm là phải xong quan hệ ít nhất là nửa năm. Em sợquá..Huhu. – Em nói trong nước mắt,Tôi ôm em.Hôn lên trán em.Em sống trong khiếp sợ và dung dịch được 3 tuần thì tôi bước đầu có 1 cảm giác. Cũngkhông lạ, đơn giản vì là tương đương đực, đã được giao hàng ******** nhiều như thếbỗng dưng bắt tôi dừng lại. Tôi chán! Phải, đúng là cảm hứng chán của một thằng đànông đầy dục vọng! Tôi thấy ngán em!Nhìn thấy khung người em, tôi thèm ước ao nhưng lại nghĩ mang lại chuyện không được quanhệ, tôi lại nản.Tôi tránh khía cạnh em.Tránh gần cận với em.…Tôi cất dòng nhẫn kim cương không 1 lần được ngỏ lời vào trong phòng kéo.Đóng sập cửa, tôi như đang ước ao đóng lại cái không gian trong tiềm thức củatôi.Tôi lên bar.Thằng đồng bọn chút rượu đến tôi. Tôi say mượt trong chai Remi’ 40 độ.Đêm hôm đấy, anh bạn dẫn tôi vào 1 công ty nghỉ, tôi vẫn nhớ số chống 101 có một côthiếu thanh nữ mặc luẩn quẩn bò, áo phông thun trắng vẫn ngồi sẵn vào đấy. Để làm cho gì? Để đợitôi?Rồi thằng bạn tôi đóng cửa, giữ lại tôi với cô bé nhỏ đó.Tôi và em ********.Sáng ngày tiếp theo tỉnh, tôi thấy bản thân đang nằm trong lòng 1 đụn chăn gối và 1 vũng máuđã khô, ở kề bên là 1 cô nàng không mặc gì. Tôi call em dậy. Em nói, đêm hôm trước tôi đãphá trinh em. Tôi bắt đầu nhớ lại mấy giờ đồng hồ trước. Cái xúc cảm thích thú và thèmkhát sinh sống lại trong tôi. Tôi ******** cùng với 1 cô nàng còn trinh. Tôi thấy sung sướng.- Em thương hiệu là gì? – Tôi hỏi nhỏ.- Em tên Trang. - Phương, à nhầm, Trang, em bao nhiêu tuổi rồi?- Em 20, anh 22 rồi phải không. Sao anh lại điện thoại tư vấn nhầm em là Phương?- Ừ. Anh 22. Không có gì đâu em. A nhầm cùng với tên tình nhân anh.- tình nhân anh ??? – Trang không thể tinh được nhìn tôi.- Ừ, à nhưng mà không, tình nhân cũ – Tôi gãi đầu vấn đáp em.Tôi cũng lừng chừng lúc kia mình sẽ nghĩ gì nữa. Hoàn toàn có thể là 1 chút tham lam tăngcao, xuất xắc là lòng ích kỉ quá đỗi trung bình thường của rất nhiều thằng lũ ông như tôi. Tất cả lẽlà cả 2.Tôi hẹn Trang đi bữa tối và hẹn em nhớ ăn diện đẹp. Về đến nhà, tôi mở chống kéolấy cái nhẫn kim cưng cửng đã từng có tương đối nhiều dự định của chính mình nhét vào túi áo vét vàlên xe. Tôi cho nhà Phương.- Em ốm à? chú ý em bé đi. – Tôi bàng hoàng khi thấy được Phương vào khuônmặt tương đối tiều tụy.- Em đỡ rồi. Em ko sao. A vào nhà đi.Tôi ôm nhẹ lấy em. Sự sung sướng trước kia của tôi đâu rồi?- Mình cách nhau nhé! – Tôi nói khẽ với em.Tôi buông em ra. Đi thẳng. Tôi không đủ can đảm quay đầu lại nhìn. Bởi tôi biết, ngườiyêu của tôi, bé đĩ của tôi, là một trong những người siêu yếu đuối. Tôi biết em sẽ không còn níu kéo tôiđâu. Vị tự trọng của em cao lắm. Với tôi cũng biết, em đã khóc những lắm, khóc đếngầy toàn bộ cơ thể đi mất. Tôi thấy mình là 1 trong thằng khốn nạn. Tôi thấy yêu thương em.Nhưng lòng thương với tình yêu kia không vượt qua được sự ích kỉ trong bản chấtcon người tôi.Tối.Sau khi ăn tối với Trang.Tôi mong hôn em bởi chiếc nhẫn đáng lẽ là của Phương.Em sung sướng đồng ý. Nhưng lại em bảo em cần 2 năm để hoàn thành chương trình hoccủa mình. Tôi chấp thuận.Nhưng thực sự, đến dòng giờ phút tôi cầu hôn Trang, fan mà con tim tôi hướngđến vẫn chỉ với Phương. Tôi mong đợi gì sinh hoạt Trang thế? 1 cô gái hoàn hảo hơnPhương? 1 cô bé tôi đặt nhiều tình cảm hơn Phương? giỏi chỉ do Trang là 1 trong côgái..còn trinh?!?Đêm.Tôi ko ngủ được.Hút ngay gần hết 1 bao thuốc rồi còn đâu. Tôi nhớ.Nhớ ai? Nhớ Phương – 1 cô nàng long lanh mức độ sống, 1 cô bé có đôi mắt biết cười, 1 cô gáicó khuôn khía cạnh phúc hậu, luôn luôn rạng tinh quái khi nhận thấy tôi. Ko biết hiện nay em thếnào. Tôi không đủ gan dạ nhắn tin mang đến em, tôi biết bản thân tồi như vậy nào. Tôi chỉbiết chắc chắn rằng 1 điều, tôi đã gây ra cho em bệnh lý quái quỉ, và tôi đã quăng quật rơi emtrên tuyến đường của hạnh phúc. Thêm 1 điều nữa là em sẽ khóc.Nhớ Trang – 1 cô nàng trinh tiết, vào trắng, 1 cô bé tôi chưa biết gì nhiều kế bên 1**********.Tại sao thế? lý do tôi lại suy nghĩ cái ********** mỏng mảnh manh đó các đếnthế, nó đâu đặc biệt quan trọng bằng tình yêu và nhân phẩm của 1 người bé gái. Trên saothế?Tại sao tôi khốn nạn đến thế?*Trong quãng thời gian chờ đón em, tôi phát hiển thị em cũng thật sự xứng đáng yêu. Đôimắt của em không lung linh như của Phương như em có đôi mắt của phẳng lặng.Em ko nói nhiều như Phương, ko vui tính như Phương nhưng lại em gồm chiềusâu hơn. Tôi nghĩ về thế, hoặc có thể có những suy xét của riêng biệt Phương nhưng mà tôichưa đoán đươc.Lúc như thế nào ở cạnh bên Trang, tôi cũng nghĩ đến Phương, đối chiếu giữa 2 người, tôi tìmkiếm 1 điều Trang hơn Phương, vẫn tìm, và có lẽ là không có.Hôm đó là một trong những chiều mưa.Tôi và Trang đi bình thường trong mẫu ô sẫm màu sắc trên tuyến phố gần nhà nhằm ra siêuthị. Ngẩng khía cạnh lên, tôi bỗng dưng nhìn thấy 1 cô gái, lòe xòe trong dòng váy bầu, đicạnh cùng khoác tay 1 ông mặc đồ gia dụng vét black đội mũ bịt mặt. Là em, là Phương. Emnhìn tôi, nhìn Trang, đầy ghê ngạc, e nhoẻn mồm cười, 1 thú vui không cần củaem. Rồi em đi thẳng. Tôi sững người. 8 mon không gặp mặt em rồi còn gì. Em khácquá. Đôi mắt của em thâm quầng và không còn là đôi mắt của thời trước nữa. Vàem đang có bầu. Cùng với ông già đi bên cạnh sao? Em yêu thương ông ta ư? vị cái gì thế? Vìtiền à? yêu thương thằng già như thế thì chỉ bởi vì tiền thôi chứ còn sao nữa. Tôi cười cợt nửamiệng thay cho sự khinh bỉ mang đến 1 người con gái tôi từng yêu. Trang hỏi tôi:- Ai nỗ lực anh?- 1 nhỏ đĩ hám tiền e ạ.Sau hôm đó, tôi cũng nghĩ mang lại Phương đôi tía lần. Rằng là tôi không ngờ Phươnglà bạn như thế, rằng là may sao thời xưa tôi bỏ Phương. Đáng coi thường quá.*Thấm thoát này mà đã hơn 1 năm. Gia đình tôi và gia đình Trang đã bàn ngày cưới, hóng Trang tốt nghiệp là cưới luôn.Tôi đã quen dần dần với câu hỏi có Trang. Chúng tôi hay đi dạo, đi coi phim, đi ăn uống uống.Và chuyện chúng tôi ******** là hay xuyên. ******** với Trang, tôi thấysung sướng vị tôi là người sở hữu ********** của em.Chúng tôi, nói bình thường cũng hạnh phúc.Hi vọng cưới ngừng sẽ hạnh phúc hơn.Nhưng buộc phải nói thiệt là tình yêu tôi giành riêng cho Trang thì cũng có, cơ mà khôngnhiều. Có lẽ là do tình yêu của chúng tôi ban đầu không bắt buộc vì cảm xúc của 2 bênmà bởi vì em còn trinh tiết. Tôi đã từng nghĩ lửa sát rơm nhiều ngày cũng bén, cần tôivẫn đang mong muốn vào 1 cuộc hôn nhân cấp tốc chóng.Tôi suy nghĩ vậy!*

Bài viết liên quan