""

PHIM NẾU THỜI GIAN QUAY TRỞ LẠI

Share:
Mình từng nghe được một câu: “Mọi điều xảy ra theo đúng cách dán mà nó cần phải xảy ra, nhằm linh hồn ta trui rèn và học tập”.

Bạn đang đọc: Phim nếu thời gian quay trở lại


Nếu thời hạn có quay trở lại, các bạn có cầu muốn thay đổi điều gì không?

Còn mình, mình sẽ không còn ước gì cả. Vì những gì sẽ xảy ra, dù cho là hạnh phúc tốt đớn đau, tuy vậy nhờ có tất cả mới tạo nên con người của chính mình ngày hôm nay.

Mình biết có những chuyện so với sức chịu đựng đựng của một đứa trẻ thiệt chẳng dễ ợt gì. Phần đa ám ảnh, mọi tổn yêu đương mà chủ yếu nó cũng tất yêu nói rõ là như vậy nào. Là hầu hết điều cứ lặng lẽ như một làn sương dần dần nuốt chửng lấy trái tim nó khiến cho nó không thể nào nhìn thấy dáng hình thiệt sự của chính bản thân mình ở vị trí sâu thẳm ấy. Là lúc mình nhận biết mình mắc phải CEN (Childhood Emotional Neglect - Bị quăng quật rơi cảm xúc thời thơ ấu), thoạt chú ý trông mình dường như rất ổn định như bất cứ ai nhưng nó lại âm thầm gây ra những khó khăn trong cuộc sống đời thường của mình. Với rất hoàn toàn có thể nó sẽ kéo dãn dài đến không còn đời mình. Cảm giác ấy buồn bã có, bất lực có, hận cuộc sống này cũng có.

Xem thêm: Lời Bài Hát Người Theo Đuổi Ánh Sáng 追光者 Zhuī Guāng Zhě, Học Tiếng Trung Qua Bài Người Theo Đuổi Ánh Sáng

Còn là số đông lần mình lặng lẽ khóc ngay thiết yếu căn nhà của bản thân mình vì không có ai thật sự lắng nghe. Là cả rất nhiều cô độc, run sợ mỗi lúc đi đâu trở lại nhà bởi vì mình lại mơ thấy ác mộng mang đông đảo ám ảnh, phần nhiều sợ hãi, đơn côi từ ngày bé, cơn ác mộng mặc dù không liên tục nhưng cứ bám lấy bản thân suốt nhiều năm. Là đa số khoảnh khắc mình chỉ muốn bỏ lại hết toàn bộ đi đến một nơi thật xa nhằm chỉ chết. Suy nghĩ ấy có mặt từ khi mình chỉ từ là một đứa bé. Là vô mốc giới hạn từng tưởng tượng nếu như như biết mình đổi thay mất, liệu nơi này có thật sự lắng nghe, hiểu mình một lượt cuối không?

Là lúc mình hiểu cảm giác chết đứng là như thế nào? Là lần đau tới mức nước mắt thiết yếu chảy vẫn ráng tỏ ra thông thường và đặt chân vào trường. Là cảm xúc mình chỉ vẫn tồn trên chứ không phải là sống. Trọn vẹn vô định, không hề biết bản thân thuộc về địa điểm đâu. Mình là ai? với sẽ sống ra sao đến không còn đời?

Là cảm giác khi biết phiên bản thân y hệt như một hệ thống lỗi. Bị khoét mất một trong những phần quan trọng là cảm xúc. Một thời hạn dài, mình đã không dám đối diện.

Nhưng rồi dù là chạy trốn mang lại đâu, bản thân vẫn với theo trái tim sẽ rỉ tiết ấy. Và này cũng là cơ hội đứa trẻ phía bên trong mình lên tiếng. Nói cho doanh nghiệp biết đứa nhỏ xíu ấy vẫn tổn yêu đương nhiều như vậy nào. Và nếu không làm những gì đó, mình đã thực sự chết trong tầm xoáy đau thương ấy. Để rồi mang hết can đảm đối diện với mọi vết xung khắc sâu trong tâm rỉ ngày tiết suốt bao năm tháng ấy. Và đó cũng là thời gian sau từng nào năm dài mình đích thực khóc, khóc cho phần đông gì đã thử qua, khóc cho rất nhiều nỗi đau mà đứa con trẻ năm ấy đã chịu đựng, khóc đúng nghĩa do nó. Đó là thời gian mình dần kết nối lại với một trong những phần cảm xúc của mình, biết mình đau như thế nào, biết mình mong ước được yêu thương như vậy nào, nhận ra mình đã quăng quật rơi thiết yếu mình nhiều như vậy nào. Và đó cũng giây phút đầu tiên mình nhận biết rằng là mình sẽ sống, đích thực sống.

Bài viết liên quan