""

PHIM THIẾU NHI :XIN LỖI CON

Share:
"Ai khoách lang không?...chú chú, mua dùm con khoai phong lang đi chú..cô ơi cô mua bé củ khoai vệ lang đi cô, khoai nghiêm nhỏ mới luộc còn nóng ngon lắm..."

     Thằng Thức tay ôm thúng khoai nghiêm ghé vô sạp bán cà phê dưới tán đa chào mời nhưng nhận lại chỉ là những cái lắc đầu. Nó buồn thỉu buồn thiu lí nhí cám ơn rồi lủi thủi đi sau khi lượn vòng hết mấy bàn khách. Nắng lên qua ngọn rồi mà thằng nhỏ không có cái nón, nó để nhà đến con em nó đội rồi. Lại sắp đến trưa, mà bán chưa được một củ. Tiếng thở dài không kịp nén lại kêu ra.

Bạn đang đọc: Phim thiếu nhi :xin lỗi con

"Ê, thằng Thức. Lại biểu".


    Thằng Thức tảo đầu lại, mặt tái mét. Là thằng Tín béo. Thằng đấy béo hơn nó gấp nhì lần, bất giác người nó co rúm cả lại, líu ríu đi đến.

"Dạ...anh gọi em"

"Tiền tháng này đâu? Không có thì xéo đi chỗ khác đừng có mà lảng vảng ở đây bán"

"Dạ...anh ơi hôm nay...hôm ni em bán không được lắm, nên...em không có tiền. Má em lại còn bị bệnh...anh...để thủng thẳng...đến em nợ vài bữa..." – thằng Thức chấp tay rụt rè nài xin.

"Ngày nào tao cũng nghe mày nói câu này hết. Không nói nhiều, có nhiêu đưa hết ra đây." – thằng béo đẩy mạnh nó một cái rồi nạt lớn, làm mọi người bao bọc ai cũng bất mãn nhìn. Khiếp, rõ vẫn còn trẻ nhỏ mà đã giang hồ cướp bóc thế cơ rồi cơ đấy.

Xem thêm: Xem ‘Sống Chung Với Mẹ Chồng’ Tập 33: Dâu Mới Phán "Mẹ Chồng Con Dâu Là Người Dưng"

"Anh ơi...anh ơi em nói thật, Má em đang bệnh nặng lắm...anh đến em nợ, mấy bữa có tiền em trả anh liền, nha anh...có tiền em trả anh liền..." – thằng Thức mếu máo khẩn trương nói, sợ rằng nếu không nhanh khô hứa hẹn thì thằng béo không đủ kiên nhẫn mà mang đến nó vài đòn.

"Lôi thôi ! Xéo đi chỗ khác đến tao, đừng để tao thấy không tao đập chết mẹ mày !"

    Thằng béo đạp nó một phát ngã chỏng chơ, hất luôn cả thúng khoai vệ lăn lông lốc rồi đi mất. Thằng Thức lồm cồm bò dậy hu hu khóc, nó lật đật gom lại mấy củ khoai vệ. Nhìn lại khoai phong dây bùn bẩn hết, một trận tủi thân ồ đến lại làm nó khóc lớn hơn.

"Hu hu...khoai nghiêm của tôi, dơ hết rồi thì làm sao bán đây...hu hu... Má tôi còn đang bệnh ở nhà...tôi nói thật mà, sao ác với tôi vậy?..."

"Sáng giờ không có ai cài...tiền hết rồi sao sở hữu thuốc mang lại Má...hu hu..."

     Nó cứ một dạng thảm thiết khóc lớn, miệng không ngừng than trách, lồm cồm trên mặt đất nhặt từng củ khoai vệ. Hai mắt nó muốn sưng húp lên, một mặt đầy toàn nước mắt. Mọi người xung quanh vây tới ai cũng một cỗ xót xa thương cảm, đỡ nó lên vỗ về.

"Nín đi nhỏ, thôi cô sở hữu giúp con mấy củ nhé."

"Chú cũng thiết lập mang lại con"

"Còn nhiêu chú cài hết đến nha, nín đi. Chú cho thêm tiền về mua thuốc mang đến má"

     Người người nom thằng nhỏ mà thấy thương, có người tải mang lại vài củ, có người cài đến cả thúng, còn thêm cả tiền. Nó vội vội vàng vàng vệ sinh nước mắt, mếu máo cám ơn chú cám ơn cô liên hồi rồi vác thúng đi. Nó vẫn cứ sụt sà sụt sịt, đến Khi khuất ngoài bụi cây mới ngạo nghễ mà hất mặt lên trời. Nước mắt đâu chảy biến hết.

Bài viết liên quan