""

Khi cá nhỏ gặp cầm thú

Share:
Đêm đầu hạ, một chiếc xe taxi lặng lẽ đỗ trước cửa một khách sạn cấp sao.

Bạn đang đọc: Khi cá nhỏ gặp cầm thú

Người tài xế phía trước kéo tay phanh rồi ngước nhìn lên gương chiếu hậu trong xe, lặng lẽ đưa ra sau mấy tờ giấy ăn. Tang Hiểu Du đưa tay đón lấy, ném đến cô em họ Tưởng San San ngồi bên cạnh vẫn cứ khóc thút thít từ lúc lên xe cộ tới giờ với vẻ đau đầu.

Năm Tang Hiểu Du vừa bắt đầu đeo khăn quàng đỏ, bố mẹ đã bất hạnh qua đời trong một tai nạn ngoài ý muốn. Cô được đón tới nhà người dì nhỏ vào trấn. Em họ Tưởng San San nhỏ hơn cô ba tuổi, nhì người họ coi như đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Cô em gái này năm ngoái vừa thi đỗ đại học G của Băng Thành.


Nửa tháng trước, nhỏ bé vừa thân quen với một câu bạn trai, ngày nào cũng ngọt ngào không tả được. Không ngờ chỉ được vài ngày đã thất tình, đòi tìm đến cái chết!

Hất hất mấy giọt nước mắt dính trên tay đi, Tang Hiểu Du lườm nguýt: "San San, em có thể ngưng khóc không! Chuyện này nó khổng lồ quá thể cơ, có cần phải vậy không? Hơn nữa, loại đàn ông cặn bã đó em đau thương khóc lóc vì hắn có đáng không?"

"Chị có phải người trong cuộc đâu mà chị biết, chị vốn không hiểu được cảm xúc của em!" Tưởng San San đang trong cơn bi phẫn, quát không chút nể tình: "Hừ, đến một ngày anh Trì Đông cũng ngoại tình, coi chị làm sao!"

Tang Hiểu Du nghe vậy, bỗng chốc bừng bừng giận dữ: "Loại đểu cáng em quen thuộc có thể so sánh với Trì Đông của chị sao? nhì anh chị đã yêu nhau suốt bốn năm đại học, sắp kết hôn rồi đó! Tưởng San San, em mà còn dám ăn nói bậy bạ nữa, chị mặc kệ em!"

"Chị, em không đúng rồi!" Tưởng San San vội vàng ôm chặt cánh tay cô.

Tang Hiểu Du trừng mắt nhìn cô em họ, rồi đánh mắt ra ngắm tòa nhà ngoài cửa xe: "Chính là khách sạn này phải không?"

"Vâng, chính là chỗ này!" Tưởng San San nín khóc, lập tức gật đầu.

Xem thêm: Cách Kích Thích Nhũ Hoa Trong Phim Kich Thich Nhu Hoa, Nhìn Núm Vú Em Lồi Ra Kích Thích Quá

Tang Hiểu Du mệt mỏi thở dài, rồi xoa khuôn mặt nhỏ lem luốc nước mắt của em gái: "San San, sau khi chị giúp em làm việc này, em đã trút giận được rồi thì phải bảo đảm không giở mấy trò một khóc nhị gào tía đòi tự tử ra để khiến dì đau lòng nữa, biết chưa?"

"Dạ!" Tưởng San San gật đầu chắc nịch, khuôn mặt non nớt có theo phẫn uất.

Tang Hiểu Du thấy vậy, khẽ lắc đầu. Quả nhiên vẫn chỉ là đứa nhỏ nít!

"Em chắc chắn gã đó ở vào phòng 1109 chứ?"

Tưởng San San nắm chắc di động, gật đầu có phần ngập ngừng: "Chắc ạ..."

Tang Hiểu Du giơ tay lên làm ký hiệu "OK" rồi đẩy cửa xe ra, nện đôi giày cao gót đi thẳng vào trong khách sạn.

Phòng số 1109.

Trong phòng bật một cây đèn ngủ dạng đứng, ánh sáng không quá sắc nét. Cánh cửa kính phủ sương mờ ngăn cách phòng tắm đóng kín, bên vào có tiếng nước róc rách vọng ra, thấp thoáng có thể nhìn thấy vóc dáng thẳng tắp của người đàn ông đứng dưới vòi hoa sen.

"Cộc cộc cộc..."

Có tiếng gõ cửa, ngay lập tức sau đó có tiếng đẩy cửa và tiếng bước chân đi vào.

Bài viết liên quan