""

ANH LÀ ĐỒ TỒI

Share:

Những tháng ngày dài lê thê cùng kinh khủng. Ngày như thế nào tôi cũng chất vấn điện thoại, ngày làm sao tôi cũng đợi điều nào đó từ cái màn hình kia. Ngày như thế nào tôi cũng thức vô cùng khuya chỉ để muốn nhận được một tin làm sao đó… cơ mà không, chẳng có điều gì cả, chẳng có lấy một tia sáng làm sao cả. Tôi nghe thấy niềm hi vọng hóa thành vô vọng…..

Bạn đang đọc: Anh là đồ tồi


Tôi đã từng rất ưng ý anh đấy!

Những ngày đầu mới thân quen nhau, tôi đã từng chủ động nhắn tin đến anh với chúc anh ngủ ngon trong vòng nhiều ngày liền. Lần đầu tiên tôi có tác dụng thế với-một-người-con-trai, thật đấy!

Ban đầu tôi mê thích anh đơn giản chỉ vị cái tên, chẳng hiểu sao tôi lại bị ám ảnh bởi cái thương hiệu ấy đến thế. Tôi muốn được gọi cái thương hiệu ấy mỗi ngày, muốn được lưu cái brand name ấy trong danh bạ của tôi..

Những mon ngày tôi được trò chuyện, những mon ngày tôi được cùng anh trung ương sự cùng cười đùa luyên thuyên chuyện nọ kia.. Biết nói thế nào nhỉ, ko thể diễn tả nổi đúng mực nó là như làm sao cả, chỉ biết rằng quãng thời gian đó thật đẹp, tôi được sống với thật nhiều cảm xúc của bao gồm mình nhưng mà tôi đã đánh rơi ở đâu đó, rất thọ rồi.

Tôi biết anh cũng tất cả rung động với tôi, biết anh cũng bị ảnh hưởng không nhiều nhiều bởi những tin nhắn của tôi mỗi ngày nên cửa hàng chúng tôi rần thẩm tra cũng tất cả cái gì đó gọi là mập mờ với nhau. Tất nhiên, chưa phải tự động công khai rõ ràng với nhau rằng: “Chúng mình hẹn hò nhé!”, nhưng nếu ko được nói chuyện với nhau mỗi ngày, cảm giác thật tệ!

Tôi-một đứa không thích thể hiện tình cảm ra mặt ngoài, còn anh thì ngược lại. Shop chúng tôi không gồm điều kiện gặp nhau mỗi ngày. đề xuất lần nào gặp anh cũng đều nói chuyện rất nhiều, những chuyện anh tếu táo bị cắn dở vui lắm, rất hấp dẫn và gồm duyên, nhưng điều đó cũng không có tác dụng tôi bật cười thành tiếng, tôi chỉ biết cười một cách rất bình thường, yêu thích cũng chỉ ở mức bình thường, không phải câu chuyện đó nhát vui nhưng bởi bởi vì tôi ko biết thể hiện cảm xúc.

Có điều, tôi vẫn rất thích hợp anh!

Rồi nhiều lần sau đó nữa mọi thứ vẫn diễn ra như vậy, anh vẫn rất yêu thích nói cười mỗi lần có dịp gặp nhau, vẫn rất thu hút, vẫn rất ân cần đến những điều nhỏ nhặt ở tôi, tôi cảm nhận được điều đó qua ánh mắt nhưng tôi vẫn ko thể làm sao bộc lộ được hết những cảm xúc của mình mang lại anh hiểu, tôi vốn dĩ là đứa không giỏi diễn đạt những gì tôi đang trải qua..

Xem thêm: Tiệm Bánh Hoàng Tử Bé Là Gì? Chi Tiết Về Tiệm Bánh Hoàng Tử Bé Mới Nhất 2021

chúng tôi vẫn nói chuyện qua điện thoại, mỗi lần gồm số thứ của anh hiện lên, tôi đều rất rất vui, lần nào cũng phải hít một hơi thật sâu trước khi kéo answer, chỉ sợ vui thừa nói hấp tấp không thành lời. Mỗi lần màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn của anh, tôi đều chộp lấy như điên rồi ngấu nghiến vừa đọc vừa mỉm cười, nhưng vẫn chậm dãi trả lời..

***

Thế rồi, một ngày, công ty chúng tôi chẳng hiểu vì nguyên nhân gì, tự dưng cả nhì im bặt. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Cứ thế, cứ thế, nhiều ngày liền.. Tôi bắt đầu gồm những thắc mắc, gồm những bồn chồn..

tất cả điều, tôi vẫn rất ưa thích anh!

Rồi công ty chúng tôi cũng gặp nhau, tôi không báo trước là tôi sẽ về nhưng tất cả lẽ do duyên nên shop chúng tôi vẫn chạm mặt nhau ở một bữa tiệc anh bạn chung. Anh gầy hơn trông thấy, nhìn tôi, anh cười-là một cái cười nhẹ-có chút buồn rơi rớt đâu đó mà tôi cảm nhận được rõ rệt. Thấy tôi, anh không thể hiện như những lần trước. Bỗng chốc, tôi thấy trái tim mình hụt hẫng đến lạ rồi như nhói lên một tiếng. Là gì đây? Chút sợ hãi nhẹ tự dưng biến thành đồ vật gi đó lấn át hết suy nghĩ, nó lăn ra từng mạch ngày tiết rồi chảy rất chậm khiến tôi cạnh tranh chịu vô cùng. Những câu hỏi bắt đầu xuất hiện..

Tôi ngồi xuống ghế, anh vẫn đi lại để phụ giúp bữa tiệc. Tôi dấu ánh mắt không quan sát trực tiếp theo từng cử chỉ của anh nhưng tôi biết anh đang có điều gì đó không bình thường đằng sau những hành động kia..

Tôi cố tình để anh ko nhận ra tôi đang lo lắng, tôi cố tình để anh ko trông thấy tôi đang dõi theo anh, anh vẫn nói chuyện với tếu hãng apple với mọi người, tất nhiên, có cả những cô gái khác. Tôi ko phản ứng, cũng ko lên tiếng, tôi ghìm chặn cảm xúc đang xôi xục của mình lại, tôi muốn chờ coi anh sẽ làm cái gi với những ngày yên lặng qua. Anh vẫn cười, anh vẫn chêu đùa nhưng tôi biết anh không ổn, tôi biết anh đang ko được là bao gồm mình ngay-tại-thời-điểm-đó!

Và rồi, anh cũng ngồi xuống cạnh tôi. Tim tôi đập mạnh, nó như muốn nổ tung ra khỏi lồng ngực vậy. Bỗng dưng tôi muốn khóc, tôi muốn bật khóc tức thì tại bữa tiệc này, tức thì tại thời điểm này cùng ngay trước mặt anh này. Rằng tôi nhớ anh, rằng tôi đang rất tủi thân, rằng tôi đang chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với chúng tôi cả,... Nhưng tôi đã không làm cho được, tôi dấu tất cả những yếu đuối của một đứa phụ nữ vào trong, rồi cố nhuốt trôi loại thứ gì đó đang xộc thẳng lên mũi cay xè.. Lúc ánh mắt ấy chăm chăm nhìn tôi, kì lạ là khuôn mặt tôi vẫn rất bình thản rồi lảng tránh quan sát đi hướng khác. Tất cả phải do cái tôi của tôi thừa lớn không?

Bài viết liên quan